Sunday, February 2, 2014

• HÒA HỢP HÒA GIẢI LÀ PHẢN BỘI VÀ TỘI ÁC - Nguyễn Nhơn



Xưa nay hễ trong nhà có việc anh em bất hòa thì các bậc trưởng thượng thường khuyên ngăn : Anh em trong nhà đừng chống nhau,hãy lo chống kẻ thù trước mặt. Lần này xin thưa không phải như vậy,mà đây là một ý đồ khác biệt của một nhóm người có thể gây nguy hại cho đại cuộc chống Cộng trong ngoài nước cần phải được làm sáng tỏ. Riêng những ai có ý đồ kia khác,chớ có lu loa cái câu cũ rích :”Phe ta chống phe mình”, Vì đây không phải là sự khác biệt về “thế cách” chống Cộng giữa những người anh em cùng chí hướng mà là sự khác biệt về “thái độ chính trị” cần phải được minh định rạch ròi trước công luận đồng bào tỵ nạn Cộng sản.


Ngày xưa, mỗi khi thấy đệ tử toan tính chuyện “làm Phật,giải Phật”, tức là phân tích,chia chẻ về yếu quyết của đạo Thiền, thì các vị Tổ sư lập tức đe dọa.” Chớ,chớ có động đến. Động đến ăn 30 gậy”. Lần này nhỏ tôi đánh liều ăn 30 gậy, cả gan động đến vấn đề sinh tử hiện nay : Hòa Hợp,Hòa Giải với Việt Cộng. Gã cựu tù tôi vốn là dân nhà quê, ruột để ngoài da, nghĩ gì thì nói phăng ra, không biết rào đón quanh co. Cho nên cái ngày 24-9 vừa qua, đứng tại phòng hội của Ban Đại Diện Cộng Đồng, bèn huỵch toẹt rằng : ”vấn đề không phải ở chỗ ngồi trên hay đứng dưới, cũng không phải cái chuyện nói lâu được 10 phút hay 3 phút tại diễn đàn, bên cạnh kẻ tay sai Việt Cộng Vũ Đức Vượng. Vấn đề ở đây là “thái độ chính trị” phân biệt minh bạch giữa lập trường chống Cộng và lập trường Hòa Hợp, Hòa Giải với Việt Cộng. Những người chống Cộng chân chính chỉ có thể đứng đối diện với VC hoặc tay sai, phía sau có đông đảo đồng bào hỗ trợ, cổ võ để chất vấn, lên án, thậm chí phã vỡ diễn đàn chớ không phải như những người Hòa Hợp, Hòa Giải sẵn sàng hợp tác, tranh luận, tức là cung cấp đối tượng để cho những người thân Cộng thành hình diễn đàn. Có lẽ câu nói trên phạm phải điều húy kỵ cho nên lập tức có tiếng xì xồ phá bĩnh, kể cả cái vụ nắm tay, níu áo không cho nói tiếp.Gã nhà quê tôi thật sự ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng vì chọc quê thì ít, mà vì cái thái độ của những người trước nay vẫn tự xưng chống Cộng mà chỉ một sớm, một chiều rẽ bước sang hướng trái ngược một cách thản nhiên thì nhiều.

Họ dở trò mị dân bằng chiêu bài “chống Cộng kiểu mới” để ru ngủ đồng bào chống Cộng như vầy: Biểu tình là biện pháp cực đoan, quá khích. Xua đồng bào đi biểu tình mãi vừa làm đồng bào mệt mỏi, vừa làm mất cảm tình người Mỹ chớ không lợi ích gì. Chi bằng cứ để năm ba người “đại diện” lên diễn đàn “Quốc tế”, kẻ ngồi trên làm diễn giả, người đứng dưới nhắc tuồng là đủ, khỏi nhọc lòng đồng bào làm chi. Lại nữa, cái lối chống Cộng kiểu mới này có lợi nhiều lắm. Một là đại diện của ta được ngồi ngang hàng với bọn thân Cộng hoặc tay sai, hoặc VC đi nữa thì vẫn hách, miễn là được..”nói” bằng thời lượng của họ là được rồi. Cái lợi thứ hai là có La dô truyền thanh cho người Mỹ nghe, còn họ có chịu nghe không là chuyện khác. Cái lợi lớn lao thứ ba trên mặt trận chống Cộng bằng “Văn hóa” là lời nói của đại diện ta được thu băng “tàng trữ” vào thư viện để làm tài liệu nghiên cứu lịch sử(!).

Cái lối nói biểu tình là cực đoan,quá khích chỉ có thể nói cho những người chưa từng biết sự ác độc và dã man của VC đối với dân chúng, khả dĩ họ còn nghe được. Chớ còn đối với những người đã từng sống và đau khổ vì VC thì việc biểu tình chỉ là biện pháp tối thiểu phải làm thôi, chỉ vì trong hoàn cảnh không thể làm quyết liệt hơn. Còn cái vụ sợ mệt nhọc thì cũng vậy. Những ai chưa từng biết cảnh cày cuốc nhọc nhằn quanh năm suốt tháng mà vẫn đói. Những ai chưa từng bị bới rác để sống từng ngày thì mới ngại mệt nhọc đi biểu tình, chớ còn đồng bào tỵ nạn chúng tôi thì mệt nhọc như vậy thì thấm thía gì, nếu như phải cực nhọc hơn nữa mà đuổi cổ được bọn VC ra khỏi xứ này thì đồng bào tỵ nạn vẫn sẵn sàng làm. Cho nên cái giọng giả nhân, giả nghĩa đó chẳng lừa bịp được ai.

Tôi sẽ không viết bài này vì hành động tích cực của đồng bào tỵ nạn cộng sản trong các cuộc biểu tình rầm rộ trong mấy ngày vừa qua đã “phủ định” mạnh mẽ và minh bạch cái lập trường ngụy hòa kể trên đầy đủ rồi. Không phải vậy sao?. Cuộc hội thảo “Bể dâu” tại Đại học San Francisco đã bị đồng bào biểu tình biến thành cuộc ca hát “Lẫu dê” trơ trẽn và thảm hại. Một cuộc hội thảo lớn được quảng cáo rầm rộ, rốt cuộc chỉ có diễn giả mà không có người nghe. Chỉ có hai ông chống Cộng trả cho mười đồng, vào xem chơi một lúc, rồi chê dở ẹt đòi tiền lại, rồi phủi đít đi dìa. Chỉ tiếc rằng Truyền hình địa phương vì bị “xộ” ngày hôm trước bởi cuộc nghi binh chơi trò cân não của những đấng chống Cộng lả lướt, khiến toán thu hình chạy đến chỗ hội “Múa rối” mà không thấy biểu tình gì cả, nên lần này không tới thu hình chiếu cho đồng bào xem chơi. Nhưng mà cuộc biểu tình chống “Rối rít” tại Santa Cruz mới thật là ngoạn mục. Lần đầu tiên người dân Mỹ ở đây chứng kiến và ngạc nhiên khi thấy hàng trăm người Việt tỵ nạn, cờ xí ngợp trời, rầm rộ reo hò chống Cộng. Các đấng ham nghe tiếng nói của mình truyền đi trên La dô Mỹ chắc thấy tiếc rẻ khi thấy đài Truyền hình 11 truyền đi hình ảnh của em sinh viên mặc T-shirt mang bản đồ Việt Nam và Quốc kỳ ngang nhiên vào hội trường chất vấn Vũ Đức Vượng, trong lúc đồng bào ở ngoài hô khẩu hiệu rầm trời.

Sở dĩ viết bài này vì vấn đề lớn lao, nghiêm trọng hơn : Đó là chiến dịch vừa đẩy lùi sức mạnh của lực lượng chống Cộng Hải ngoại, vừa làm sống dậy phong trào Hoà giải, Hòa hợp.

Như trên đã nói, vì ngỡ ngàng trước thái độ quay quắt của một số người nên tôi để tâm tìm hiểu. Có anh em bảo cho tôi hay,trong phiên họp bữa đó, có sự hiện diện của các nhân vật thuộc nhóm LMDC có thể thuộc khuynh hướng “thỏa hiệp”. Cái vụ phân liệt trong Liên Minh thì tôi có biết bởi vì tôi có một số đồng môn ở cả hai phía Thỏa Hiệp-Kiên Định. Điều tôi nghĩ mãi mà không hiểu là vấn nạn này : Vì sao mà cái gương nhục bại của phong trào Nguyễn Đình Huy còn sờ sờ, nóng hổi đến nỗi những người “vận động chánh trị” có cỡ như học giả Douglas Pike mà còn phải than dài : “Việt Nam là cơn ác mộng cho những người vận động chánh trị”, thì ở đây lại đi tái diễn cái cái trò đó vào lúc này? Trong khi nhóm Đại Việt thỏa hiệp trong nước mới chỉ toan tính tổ chức “Diễn Đàn Dân Chủ” có xin phép VC đàng hoàng, lại được ông Mỹ lớn thỏa thuận trước với Bộ Chính Trị VC rồi, mà vẫn còn bị bắt bỏ tù, rồi kêu án lãnh tụ Nguyễn Đình Huy tới 17 năm, thì ở đây tại sao đồng chí của ông lại vẫn tiếp tục toan tính mở “Diễn Đàn Quốc Tế” tranh luận Quốc-Công là sự vụ gì?.

Nghĩ mãi chưa ra, thì may quá, có người Đại ký giả Yên Mô (một bút hiệu khác của nhà văn Giao Chỉ) cho trích đăng nguyên văn bài phỏng vấn đại lãnh tụ trên thực tế của nhóm thỏa hiệp là Ngài Stephen Young. Đọc xong thì tôi hiểu vì sao mà mấy ngày nay xù xì ở chỗ này, xục xịt ở chỗ kia cái câu mà nếu cách đây một năm, bất cứ ai nói ra đều bị đồng bào chửi : ”Đàng nào thì cũng phải nói chuyện với VC thì chi bằng cướp thời cơ nói sớm cho rồi.Uống rượu mời hay hơn uống rượu phạt”. Đó là câu mà các đệ tử dùng để quảng diễn một cách bình dân cái “Ý chỉ” của Đại Sư phụ người Mỹ có tên là người “Trẻ” mặc dầu người không còn trẻ nữa:” Chúng tôi(?) chấp nhận lập trường Hòa Hợp, Hòa Giải theo hướng từ Độc Đảng đến Dân Chủ”. Rằng : “Khi nào cần đấu võ phái…Tướng Trần Văn Nhật tới (dường như là ông Tướng chạy làng hồi 75 thì phải). Khi nào cần đấu văn thì phái …một ông văn tới (chỗ này chắc Sư phụ moi óc tìm mãi chưa thấy một “nhân vật” sáng giá nào nên không thấy nêu tên). Nghe cái giọng này của Sư phụ làm tôi nhớ lại giọng trịch thượng của một vài Cố vấn Mỹ có đầu óc thực dân hồi trước 75 quá đi. Đối với mấy đấng thực dân này thì bề trên của tôi đối đãi ra sao chúng tôi không biết, chớ còn đám nhỏ chúng tôi ăn miếng, trả miếng ra trò, đôi khi còn vung tay múa chân dọa…thọi nữa. Để hù dọa VC,Sư phụ bảo rằng : “Nếu người Cộng sản không biết nắm lấy thời cơ nói chuyện với chúng tôi (?) thì chúng tôi sẽ…tiếp tục tranh đấu”. Chỗ này kẹt lắm Sư phụ ơi!.Xin mách cho Sư phụ rõ : Khi đệ tử của người lý luận tới chỗ này thì đâm ra ngắc ngứ, khi được hỏi bằng sức mạnh nào để “tiếp tục đấu tranh”. Ngắc ngứ vì nửa muốn trả lời là bằng sức mạnh quần chúng, nhân dân, nhưng ngặt nỗi vừa mới đây đã phủi ra là tập hợp biểu tình lúc này là lỗi thời, là cực đoan quá khích, bây giờ làm sao nói lại được. Nửa muốn nói phăng ra là dựa vào sức mạnh Mỹ, nhưng mà cũng không ổn, vì như vậy vừa yếu về chính nghĩa vừa gây ngờ vực, vì ai cũng biết rằng cái chỗ dựa Mỹ đó là phù trầm, bất trắc khôn lường như vụ bán đứng 75 là một. Vụ bán đứng phong trào Nguyễn Đình Huy mới đây là hai.

Kẹt quá mấy ông nhỏ bèn giở sách ra đọc : “Thời đại ngày nay là thời đại đối thoại hòa bình, hợp tác phát triển Quốc tế và.. vân vân”.Và theo thói quen trong trường học, phải lấy thí dụ để dẫn chứng quan điểm của mình, bèn nói rằng : Đến như những kẻ thù truyền kiếp như Do Thái-Palestine mà ngày nay còn nói chuyện Hòa Bình với nhau được huống chi giữa người Việt với nhau. Đến đây thì hết thuốc chữa, bởi vì ai nấy đều biết rằng : Sỡ dĩ Palestine mà nói chuyện được với Do Thái là nhờ ở sức mạnh quân sự manh mẽ của họ, đặc biệt là tổ chức Biệt Động Quyết Tử Hamas lừng danh thế giới. Còn phía chống Cộng chúng ta ngày nay có gì?

Gã nhà quê xin thưa thật như vầy : Ngày nay chúng ta chỉ biết dựa vào sức mạnh của Dân Tộc thôi. Đó là chỗ dựa vững chắc, chân thật và lâu bền muôn thủa. Trong nước, VC có công an, binh lực vũ khí trấn áp thì những người chống Cộng đủ mọi khuynh hướng dựa vào sức mạnh dân chúng mà đương đầu với bạo lực. Ngoài nước, VC được luật pháp và công lực Mỹ bảo vệ, thì người Việt chống Cộng huy động đồng bào tỵ nạn Cộng sản đứng lên ngăn đánh, uy hiếp không cho VC yên ổn “làm ăn” trên xứ này.

Trong khi VC ở trong nước bị phủ vây bốn phương tám hướng, bị chống đối từ trong nội bộ ra đến ngoài dân, đang đến hồi nguy kịch thì không có lý do gì một số người Việt Hải ngoại lại đi nghe lời người ngoài lăm le nói chuyện với VC. Làm như vậy là phản bội những người chống Cộng trong nước.
Trong khi VC đang bị áp lực tranh đấu của đồng bào Hải ngoại mà chùn tay trong việc bắt bớ, giam cầm những người chống đối trong nước, thì việc một số người Việt vì mưu đồ phe nhóm toan làm nhẹ sức mạnh tranh đấu của đồng bào Hải ngoại là Tội Ác. Vì làm như vậy là bỏ rơi những anh em Quốc Gia chống Cộng chết rục trong tù.

Chừng nào VC chưa thả hết tù nhân chánh trị trong nước ra và để cho họ tự do nói lên tiếng nói của họ thì người Việt Hải Ngoại vẫn tiếp tục chống Cộng.
Chỉ khi nào VC chịu ngồi lại nói với những nhóm chống đối trong nước, thảo luận về một “Tiến trình Dân Chủ hóa” đất nước thì khi đó người Việt Hải ngoại sẽ góp ý kiến về phần mình đối với tiến trình Dân Chủ hóa đó, chớ không có vụ tranh luận phải quấy gì trước cái gọi là “Diễn Đàn Quốc Tế” không có người nghe và không ai có thẩm quyền giải quyết, chỉ là “gởi gió cho mây ngàn bay”.

Nhỏ tôi vừa mới mướt mồ hôi làm cái việc luận giải lòng vòng về cái thực tại “Hòa Hợp,Hòa Giải” đáng phải ăn 30 gậy. Để tránh ăn gậy, giờ đây nhỏ tôi bèn bắt chước các vị Tổ sư, khi được hỏi “Thiền là gì?”, bèn chỉ cây bách mọc ngoài sân. Nay hỏi “Hòa Hợp,Hòa Giải ở đâu ra?”, bèn chỉ vào ông Mỹ “trẻ” ở Minnesota. Xét vì hậu sinh trí óc cùn nhụt, lại thêm 15 năm tù trong lẫn tù ngoài, thân xác tả tơi, thần trí hồ đồ, khạc ra được một câu gọn ghẽ như trên nghĩ cũng đáng được tha cho 30 gậy. Hoặc giả quý vị vẫn cứ muốn khện 30 gậy thì nhỏ tôi cũng vui lòng nhận lãnh, chỉ xin quý vị gia hộ, độ trì cho mấy ông “làm chánh trị” xứ tôi sớm hồi tâm phản tỉnh, nhận thức đúng thực tại chớ đừng chạy theo tham vọng cá nhân, phe nhóm để một lần nữa du dân tộc vào chỗ khốn cùng.
Và để kết thúc, xin lẩy Kiều mấy câu để cho những ai cậy tuổi trẻ, tài cao suy gẫm :

Đã mang lấy nghiệp vào thân
Thì đừng trách lẫn trời gần,trời xa
Thiện căn bởi tại lòng ta
Chữ Tâm ấy mới bằng ba chữ Tài
Có tài mà cậy chi tài
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.

No comments:

Post a Comment